PHAN ĐÌNH DIỆU - Trang Thơ
Nếu như em về đây

Mưa nhẹ đường thôn gió vờn sóng lúa Ôi xa rồi những ngày xưa êm ả Những Tết xưa ấp ủ đợi chờ Rảo bước đường quê nhớ tuổi ấu thơ Lòng man mác bao ước mơ vời vợi Xóm cũ đây rồi làng xưa êm ái Một bếp lửa hồng một tối đoàn viên Một ý trẻ thơ mơ ước hão huyền Ôi phút chốc cả sóng chiều xao động Thức dậy vô vàn ước vọng xốn xang Một bóng tre làng một bờ giếng ngọt Phải chăng em là tươi mát tình em Cả quê hương thân thiết êm đềm Trên mái tóc em dịu mềm vương vấn Trong đôi mắt em trời xanh thăm thắm Trên môi em say đắm mặn mà Kết lại giờ đây em hỡi, tình ta Là em đó cả xa xưa sống lại Cả hôm nay và mãi mãi mai sau Như tiếng nói quê ta nghĩa nặng tình sâu Đã đến đây rồi với bước cầu quen thuộc Với mái nhà thân yêu Có mẹ già anh sớm sớm chiều chiều Ngóng đợi em về chắt chiu thương mến Tấm lòng quê dù chẳng diễn thành lời Trong khó nhọc vẫn ngời ngời hy vọng Và bà anh phơ phơ tóc trắng Tám chục tuổi tròn nghe tin em lòng bỗng hết héo hon Hết ốm hết đau sức già trẻ lại Xay lúa đêm đêm tay chờ tay đợi Tấm lòng già khấp khởi thầm mong Và những đứa em thấp thỏm trong lòng Chờ đón một tình thương gần gũi Cả quê hương như êm đềm thân ái Giang rộng tay mời đón bạn thương yêu Trong lòng quê thanh bạch cảnh nghèo Em yêu ơi! Nếu như em về đây...
Trên đường nhớ em

Nắng vàng Hà Nội trưa nay Xa em kể tự phút này chia phôi Cầm tay nhau chẳng nỡ rời Rưng rưng mắt lệ nghẹn lời chia ly Còi tàu vội giục chân đi Buông tay ngơ ngẩn biết gì chăng em ? Dõi trông tay vẫy dịu mềm, Bàng hoàng nào tưởng xa em, xa rồi. Nỗi tình ngày ngắn đêm vơi Bâng khuâng cảnh mới, bồi hồi niềm xưa. Điều kia nửa tỏ nửa mờ Lo âu để lại bây giờ một ai Nhớ thương trĩu nặng đường dài Nhủ mình thôi cố rút ngày chờ mong. * Chiều hôm đất Lạng Đồng Đăng Đường qua biên giới chập trùng núi cao. Nhìn quê mà dạ nôn nao Vài dòng gửi lại biết nào tới em. * Dùng dằng chốc đã nửa đêm Bằng Tường tàu đã sắp êm ghế ngồi. Nhớ về Hà Nội xa xôi Giờ này em hẳn đã rời Thủ đô Ra về ai tiễn ai đưa Chút lòng tưởng nhớ gọi là tiễn nhau. * Bằng Tường anh tới Liễu Châu Em từ Hà Nội hẳn vào đến Vinh. Đường đi hai hướng, hai mình Mà lòng chỉ tưởng một mình đôi ta Xa xôi nghìn dặm quê nhà Trưa nay ai sẽ ra ga đón mình ? Gió mờ cát bụi thành Vinh Nắng trưa có nỡ sạm mình chăng em ? * Toàn Châu sương rủ màn đêm Hiu hiu gió lạnh, êm đềm nhạc ru. Đường xa quê lạ chiều thu Bốn bề sương lạnh âm u bốn bề Bồi hồi nhớ cảnh nhớ quê Nhớ khi bếp lửa chiều về đợi ai Cơm ngon canh ngọt sẵn bày Nhanh về em nhé kẻo đây ngóng chờ. * Chập chờn nửa tỉnh nửa mơ Qua đêm tỉnh giấc nào ngờ chiêm bao Tưởng chừng như đó bên nhau Nào hay xe vẫn cuốn mau dặm đường. Trường Sa đó, nọ Hoành Dương Mịch La chốn ấy, Nhạc Dương chốn này Trên đường gợi gió gợi mây Hồn xưa như vẫn đâu đây vật vờ Nhạc Phi nơi nọ, oan xưa Ly Tao còn đó, đâu giờ Khuất Nguyên ? Nhớ xưa chiếc bóng bên đèn Thương người chín suối tận miền xa xôi. Giờ đây chân dạo quê người Lòng quê man mác, tình đời vẩn vơ. * Đường xa gió cuốn bụi mờ Thênh thang đất bạn, thẫn thờ lòng ai. Trường Giang cầu rộng sông dài Bên kia Hán Khẩu, bên này Vũ Xương Ven đường chốn nọ Hán Dương Câu thơ Thôi Hiệu vấn vương thuở nào. Tứ thơ hiểu có là bao Nhớ nhiều chỉ những buổi nào cùng em Quỳnh Đôi quê mẹ chiều êm Thơ Đường nhấp giọng tình thêm đậm đà “Hoàng hôn khuất bóng quê nhà” Mới hai ngày đó mà xa nghìn trùng. * Càng đi càng những lạnh lùng Đường lên phía Bắc mịt mùng trời mây Khi về nóng bức chốn này Giờ đi ngọn cỏ lá cây chớm vàng Nghe buồn gọi gió thu sang Nhớ về quê mẹ hẳn đang nắng chiều. Càng đi càng nhớ càng yêu Càng nhiều cách trở càng nhiều ái ân. Khi về mỗi bước mỗi gần Giờ đi một bước một phần xa xăm Khi về rạo rực ước mong Giờ đi canh cánh bên lòng nhớ thương Từ xa thăm thẳm trùng dương Em giờ chắc vẫn dõi đường bước anh. * Sáng nay tàu đến Bắc Kinh, Trời thu mây nặng, lá xanh ngả vàng Phố đông xe ngựa rộn ràng Tiền Môn nẻo nọ, Thiên An lối này Đường về chốn trọ là đây Nhớ em, anh viết thư này gửi em. * Dừng chân nghỉ một ngày đêm Sáng ra xe lại tiếp thêm đường dài Kinh kỳ từ giã sương mai Nào ai đưa tiễn, nào ai dặn dò Đường xa lại cuốn bụi mờ Bâng khuâng lại nhớ những giờ chia ly. Kể từ lúc bước chân đi Lòng riêng tưởng nhớ chẳng khi nào rời Nhớ từ miệng nói mắt cười Nhớ câu tâm sự, nhớ lời tỉ tê Mái tranh nhớ buổi đi về Chợ trưa nhớ lúc vai kề sánh vai Thăm nhà nhớ những hôm mai Đường trơn mưa bụi, bước ai gập ghềnh Đêm hôm sốt mẩy vang mình Nhớ ai lặn lội một mình canh khuya Rồi ra nước nọ non kia Ai chung ấm lạnh, ai chia ngọt bùi Thương em góc biển chân trời Tháng ngày đằng đẵng xa vời nhớ thương. * Chiều tà vàng nhạt ánh dương Xe đưa lữ khách dặm đường nghỉ chân. Nơi đây Vạn Lý Trường Thành Nọ là biển biếc, non xanh ấy là Trải bao dâu bể can qua Ngang trời sừng sững, sơn hà lừng danh Giờ đây bên bức cổ thành Lò cao ngút khói, dập dềnh tàu khơi Nghìn năm trẻ lại sức người Mang tình thiên cổ, vọng lời non sông. * Đêm về trăng dãi lạnh lùng Một màu đất bạc, một vùng trời xanh Giờ đây thứ bảy quê mình Ngắm trăng em có nhớ anh chăng là ? Vừa thôi mới một tuần qua Cũng chiều thứ bảy có ta, có mình. Xa vời non nước mông mênh Gửi hồn theo gió về Vinh xa vời Cùng em, em nhé, dạo chơi Trăng êm Bến Thủy, dịu trời Lam Giang Gió mây, mây gió mơ màng Nghe vờn sóng nước mà man mác lòng. * Đường qua bao núi bao sông Mãn Châu đất rộng, mịt mùng thảo nguyên Dập dềnh vừa một ngày đêm Tinh mơ tàu đã tới miền biên khu Lạnh lùng nghe gió vi vu Nhìn ra chỉ thấy mịt mù sương mai. Thẩn thơ tính tháng, tính ngày Tròn ba tháng trước nơi đây đi về Một lần biên giới xa quê Giờ thêm biên giới đường về thêm xa Tình quê thêm nỗi thiết tha Nghĩ đường cách trở mà da diết tình. * Con đường Tây Bá thênh thênh Nước non thăm thẳm, mông mênh đất trời. Nơi đây thu tự lâu rồi Quanh quanh chỉ thấy vàng rơi lá vàng Một đi thêm một ngỡ ngàng Dẫu quen mà vẫn mơ màng xa xôi. Vẫn là lạ cảnh, lạ người Lạ trăng lạ gió lạ trời lạ mây Lại thêm nỗi nọ niềm này Nên đêm thao thức, nên ngày thẩn thơ. Quê hương xa khuất mịt mờ Nhớ em nhẩm tính từng giờ xa em Đêm ngày lại tiếp ngày đêm Lạnh lùng cách trở lại thêm lạnh lùng Tương tư bao nỗi bên lòng Nhìn mây cũng đợi, nhìn trăng cũng chờ Gió vờn tưởng tiếng ai mơ Thoảng trông đèn dọi cũng ngờ bóng ai Muôn trùng sương tối, nắng mai Cảnh này tình ấy, khắc dài canh thâu. * Ngút ngàn hết Á sang Âu Trời Nga vời vợi một màu mênh mang Đất bằng rơi rụng lá vàng Ven đường trắng lạnh những hàng bạch dương. Tiễn đưa từ buổi lên đường Mười ngày hơn vạn dặm trường đi qua. Khuya về đến Mạc Tư Khoa Thắm tình bạn đón, thiết tha nỗi tình, Xa xôi giấc ngủ yên lành Trong mơ có nhớ đón anh chăng mình ... Hà Nội - Bắc Kinh - Mạc Tư Khoa 9, 1964 Phan Đình Diệu
Tết nhớ nhà
Tuyết rơi bao độ nhớ quê nhà Đã mấy xuân rồi mãi mãi xa Quê mẹ dẫu nay bừng khói lửa Vườn xuân chắc vẫn nở đều hoa Trông vời non nước lòng xao xuyến Tưởng chút niềm riêng dạ thiết tha Mỗi bước quê người thêm mỗi nhớ Yêu thương như giục tấm lòng xa
Tình quê
Mười mấy năm về lại chốn này Thời gian còn thoảng chút hương say Mênh mang gió gợn niềm mơ ước Một ánh trăng xa, những tháng ngày....
Đêm Vác-na
Đêm Vác-na nằm nghe sóng vỗ Tiếng vọng thời gian dìu dặt gần xa Xao xuyến bấy chút ngọt ngào thương nhớ Như biển trời kia thấm dịu ánh trăng ngà...
Trưa Hamburg
Trưa Ham-buốc chờ tàu đổi chuyến Chợt gặp đồng hương mà chẳng dám mừng Ôi, đời phân chia cho người một nước Vẫn xa nhau dù ở chốn tha hương Người đã đến đây, từ đâu phiêu bạt? Có mang theo một nỗi nhớ quê nhà Một sợi mây chiều, một tia nắng sớm Từ bầu trời đất nước vời xa? Nhìn hút bóng người vào mịt mùng vô định Tôi bỗng bâng khuâng một thoáng buồn....
Tặng bạn Phần Lan
Kính tặng GS. A. Salomaa và P. Turakainen
Quê bạn là đây, đầy tuyết trắng Rừng thông dài trải suốt đường xa Biết nhau nhiều mà nay mới gặp Chuyện hàn huyên thân mật đậm đà Đi cùng bạn, tôi thầm đếm bước Nào mấy gần và mấy xa xôi Để được gần nhau vài chuyện Toán Phải vượt bao xa mấy dặm đời Bạn kể: chưa lâu bạn cũng nghèo Trong, ngoài lắm lúc cũng gieo neo Nhìn bạn đời nay tôi nhẩm tính Lận đận quê tôi vẫn đói nghèo Uống với nhau đây một chén mừng Mai rồi lại tiếp bước tha hương Một chút gió lành từ đất bạn Tôi giữ theo tôi những dặm trường...
Từ Cuba xa xôi
Cũng đó khoảng trời xanh, cũng đây làn gió thoảng Mà sóng vỗ bờ kia là sóng Đại Tây Dương Khoảng rộng không gian gợi chiều sâu ngày tháng Ánh trăng ngời kia phải ánh mắt quê hương Ôi đẹp một ánh trăng từ thủa ấy Vẫn cùng ta đi khắp mọi nẻo đường Khi đất Á, khi trời Âu biển Mỹ Vẫn dõi lòng người qua những đại dương Ta hiểu tình ta từ nửa vòng trái đất Hiểu cái lắng sâu của cuộc sống bình thường Bởi tự rất xa nhìn cái gần mới thật Mới rõ tình người từ muôn dặm trùng dương
Gửi con

Tận quê xa, con ơi có hỏi Giờ này đây, bố ở nơi đâu? Trong giấc yên lành con có biết Mảnh tình riêng bố gửi về đâu? Một góc trời Âu, bên bờ biển lạ Trên bước lang thang đỗ lại nơi này Trời Đan Mạch sương mù, mưa dóng dả Mùa đông về se lạnh những hàng cây Nơi đông vui mà không người quen thuộc Nỗi cô đơn thấm lạnh mỗi tế bào Một buổi thuyết trình, vài bạn sơ giao Không khuây nổi lòng nhớ thương xa cách Đất nước hiền hòa trên từng gương mặt Trên mỗi sắc màu xanh đỏ thắm tươi Chú ngựa rơm giữa vàng son lấp lánh Chuyện An-đéc-xen như sống giữa cuộc đời Mỗi làn gió cũng đùa vui hớn hở Vuốt nhẹ mặt đường những thoáng lo âu Và bao la trời thanh bình vạn thuở Vẫn chứa hôm nay những xáo động muôn màu Mỗi bước đất người nhớ về quê mẹ Thương mỗi nếp nhăn vất vả sớm hôm Chồng câu hỏi từng đêm dài quạnh quẽ Ước một nét vui trên những gợn buồn Và, con ơi, Bố muốn tặng con một chú ngựa rơm Trên gập ghềnh đường xa con sẽ bước....
Ba bài Thơ Đường
Tặng Anh (kính tặng Anh Trần Đại Nghĩa)
Nghĩa lớn gọi về với nước non Buồn vui đã trải cuộc vuông tròn Rèn tài văn võ thời phiêu bạt Gánh việc giang sơn thuở mất còn Tình nặng ấy chưng tình đất nước Nghiệp đời há kể nghiệp vàng son Gốc thông đứng thẳng dầu mưa nắng Để gió lành reo ngát nước non.
Viếng Anh – Tưởng nhớ Giáo sư Tạ Quang Bửu
Một khối nghĩ suy, một khối tình Nước non là đó, nọ là mình Đã tròn một cuộc, bầu tâm huyết Chưa thỏa đôi bề, lẽ tử sinh Nghĩa nặng nhân tình còn quyến luyến Ánh ngời tài trí vẫn lung linh Nỗi đời chất chứa lòng ưu ái Một khối nghĩ suy, một khối tình
Mừng Thầy Nguyễn Thúc Hào 70 tuổi
Một tấm gương trong giữ vẹn tròn Sá bao công vượt suối trèo non Tay dù trắng, đẹp đời trong trắng Lòng vẫn son, bền chí sắt son. Từng trải nắng mưa lo nghiệp lớn Giờ vui mây nước mảnh tình con Đời còn sương bụi bao mờ tỏ Xin mãi long lanh ánh nguyệt tròn.
Chú thích: Đây là bài Hoạ cho bài Xướng trước đó của Văn Như Cương (cũng là học trò thầy Nguyễn Thúc Hào):
Mừng thầy nay thọ bảy mươi tròn Sáu nổi một chìm với nước non Tính toán một đời hai tay trắng Chắt chiu hai tốt một lòng son Lơ thơ lui tới trò và bạn Ríu rít ra vào cháu với con Dẫu biết bảy mươi xưa nay hiếm Vẫn mong thầy thọ đến trăm tròn.
Phụ lục – Thơ Văn Xuân Hương
Năm mươi năm chặng đường dài
Năm mươi năm chặng đường dài Em và anh đã tuổi ngoài bảy mươi Bên nhau hơn nửa cuộc đời Vẫn còn duyên nợ như thời trẻ trung Ngày xưa sóng gió bão bùng Anh còn đứng vững gốc thông giữa đời Em dù cuộc sống chơi vơi Mãi là người vợ trọn đời bên anh Giờ đây cây đã đâm cành Cháu con ríu rít vây quanh ông bà Hạnh phúc không phải đâu xa Hạnh phúc đang ở quanh ta rất gần Các con nay đã trưởng thành Bạn bè thân hữu có mình có ta Thời gian dĩ vãng trôi qua Năm mươi năm ấy khó nhòa trong tim
Mừng anh tuổi 70
Mừng anh sang tuổi 70 Vẫn vui nghiên cứu vẫn say giảng bài Vẫn nhiều bè bạn thăm chơi Vẫn còn nhớ hết từng người năm xưa Mừng anh đang có mẹ già Còn ba xuân nữa cụ bà bách niên Cháu con chắt chút khắp miền Bên cây cổ thụ vững bền gia phong Mừng anh con gái cùng chồng Về quê công tác sống chung một nhà Có thằng cháu ngoại lên ba Giống ông như tạc bà càng thêm vui Mừng anh đang có vợ hiền Cùng nhau chia sẻ nỗi niềm riêng tư Cháu con đang ở phương xa Chúc mừng bố mẹ cả nhà cùng vui
Tôi dại
Không ai mà dại như tôi Lấy chồng làm toán thế thôi đã đành Đêm dài thức suốt thâu canh Lại thêm con gái đồng hành cùng cha Để rồi tất cả việc nhà Một mình gánh vác vào ra một mình Được hai chàng rể tận tình Cũng làm Tin, Toán có mình có ta Tưởng chừng còn cậu thứ ba Không theo ngành Toán may ra được nhờ Công ty doanh nghiệp sẵn chờ Lương cao bổng hậu mẹ nhờ được con Ngờ đâu vẫn một lối mòn Vẫn say làm toán cho hồn thảnh thơi Cha con làm Toán với đời Tìm bao cái đẹp cho người say mê Nhớ xưa mái ấm trường quê Mẹ vui dạy Toán mải mê trồng người Trải qua một chặng đường dài Yêu người yêu toán hỡi ai đừng cười Tôi đi gần hết cuộc đời Dại thì biết dại vui thời vẫn vui!
Tự mừng 70 tuổi
Năm nay sang tuổi 70 Bâng khuâng cứ ngỡ như thời còn xuân Vẫn còn ước vẫn còn mong Vẫn còn góp sức vui trồng tương lai Vẫn còn ngày rộng tháng dài Vẫn say chăm bón các loài cỏ cây Cuộc đời sóng gió vơi đầy Gom thêm sức sống cho ngày mai sau Đời cho ta đã có nhau Phong ba bão táp có đâu phai nhòa Các con đang ở phương xa Tin yêu bố mẹ quê nhà xa xôi Vườn xuân hoa nở thắm tươi Dưới ao bơi lội từng đôi cá vàng Đất trời ngày tháng mênh mang Tuổi già đã đến nhẹ nhàng thế sao Tin yêu xen chút tự hào Gia đình hạnh phúc tuổi nào cũng vui.
Tự hỏi
Bảy hai tuổi đã già chưa nhỉ? Nhiều đêm dài suy nghĩ miên man Giờ đây cuộc sống bình an Nhớ bao kỷ niệm gian nan thuở nào Niềm vui ta vẫn ước ao Có thêm sức sống dồi dào năm xưa Cùng anh tập luyện sớm trưa Bảy mươi hai tuổi vẫn chưa thấy già